果ての果ての夜の底。  窓を開けると、冷たい風がするりと流れ込んできた。きみは、その窓の下の壁につけて置いてあるベッドにもそもそと這い上がり、体育座りをした。青いワンピースの裾が少し滑り落ちて、滑らかな肌が覗く。  「はしたないよ」  と、ぼくは注意す...

06:40 by Unknown
果ての果ての夜の底。

 窓を開けると、冷たい風がするりと流れ込んできた。きみは、その窓の下の壁につけて置いてあるベッドにもそもそと這い上がり、体育座りをした。青いワンピースの裾が少し滑り落ちて、滑らかな肌が覗く。

 「はしたないよ」

 と、ぼくは注意する。けれどきみは悪びれもせず、にこりと笑った。しょうがないな、とぼくは溜息をつく。

 「ね。喉渇いちゃった」

 ふいにきみが言う。

 「水しかないけど」
 「いいよ」

 頷くきみに促されて、ぼくは台所に行って電気をつけた。蛍光灯が二、三度瞬いてから、均質の真っ白な光を狭い台所いっぱいに満たした。何の変哲もないガラスのコップに、水を注ぐ。こぽこぽ。微かな音を立てて、何の匂いもしない透明すぎる水が小さなコップの中で渦巻いた。
 電気を消すと、一挙に闇が戻ってきた。二つのコップを持って部屋に戻ると、窓から入る青白い光が、部屋の中を淡く照らしていた。

 「ありがとう」

 きみはそう言って、どこか慎重な手つきでぼくが差し出したコップを受け取った。その仕草が何だか、触れた瞬間に壊れてしまうシャボン玉を受け止めようとするみたいに繊細だったから、自然ぼくの動きも緊張して固くなった。

 「へんな顔」

 そんなぼくを見て、きみが笑う。笑うと、黒目がちな大きい両の眼がきらっと光る。

 「だって」

 きみが、妙に慎重そうにするから。そう言いかけたのだけれど、きみはもう興味をなくして窓の外を見ていた。ぼくは少し腹が立って、ベッドの足をとん、と軽く蹴った。きみは振り返って、深色の瞳でじっとぼくを見つめる。

 「なに。怒ってるの?」
 「べつに」

 ぼくはそっぽを向いた。きみはまた笑う。

 「おこりんぼ」

 実際ぼくは、もう怒ってなんかいなかったけれど。怒ったふりをしていれば、きみは気を引こうとしてくれるんじゃないかって、そんな風に期待して、そっぽを向き続けていた。だけれどやっぱりきみはぼくに目もくれず、四角く切り取られた夜の街をじっと眺めていた。
 冷たいけれど柔らかい風が緩く流れ込んできて、きみの髪をそっと揺らした。髪が揺れ動くたびにさらさら、という音までもが聴こえるような気がする。仄白い光がきみの膝を眩しく照らし、青いはずのワンピースも白に染めてしまうかのようだった。その光景があんまりにも浄かったものだから、ぼくはたまらなく哀しくなって声を張り上げた。

 「ねえ」

 きみは目を丸くして顔をこちらに向ける。そしてぼくの縋るような顔を見て、不愉快そうに目を細めた。

 「なに」

 突き放すような口調に気圧されて黙っていると、きみは顔を背けて吐き捨てるように呟いた。

 「やめてよ、そういう顔。虫唾が走る」

 軽蔑しきった声。その声は刃のようにぼくを切り刻み、また鎖のようにぼくを縛り付け、動きを封じた。全てはしんと静まり返り、靴下の薄い布越しに伝わる床の冷たさだけが、確かに感じられるものだった。
 しばらくして、きみが何事もなかったかのようにこちらに向き直るまで、ぼくはそうして突っ立っていた。きみはすっかり穏やかな顔で、軽く首を傾けてぼくに問いかける。

 「ね。人間がみんないなくなっちゃった後の世界って、こんな感じかな」

 窓の外を指さして、言う。近寄って見てみると、蒼黒い深夜の街は静寂に沈み、灯りもまばらになっていた。ぼくはまだ体のあちこちが凍って強張っていたけれど、少し考えてからためらいがちに答えた。

 「……さあ。ぼくにはよくわからないけど。少なくとも、もう灯りは一つもなくて、今よりずっと真っ暗なんじゃないかな」
 「あ、そっか」

 きみは今気がついたというように瞬きをして、また窓の外に目をやった。それから、嬉しそうに笑う。

 「でも、こんなふうだと、いいな」

 窓の桟に頬を寄せ、囁くようにきみは言う。
 しんと静まった夜の街。ぽつりぽつりと散らばった灯りはそれぞれ思い思いに輝いているけれど、その間を満たす闇は濃い漆黒。何の音もしないそこは、まるで世界の果てのようで。遥か遠くに浮かぶ月が雲から出たり隠されたりしながら、白々と淡い光を落としていた。
 薄明りを浴びながら、きみはゆっくりとコップを持ちあげて、水を一口飲んだ。柔らかな喉が微かに動く。それにつられて、ぼくも自分のコップから水を少しだけ飲んでみた。冷たいものが胸の奥を一筋通り、体の芯を冷やして軽い目眩を起こさせた。

 「もし、ここが世界の終りなら」

 また急に、きみは唄うようにそんなことを言った。

 「そんな終りに繋がってる世界もやっぱり、果てなのかもね」

 ぼくはただ黙ってそれを聞いていた。きみの言うことはいつもわかるようでわからないようで、それでいて何だか強く耳の奥に残って捨てがたい。いつまでもいつまでも、耳鳴りみたいにきんと鳴る。
 きみはぼくに答えなんて求めていないのか、淡々と独り言のように言葉を紡ぐ。

 「きっとね、世界最後の日だって、特別なことなんて何もないんだと思うの。
 いつもと同じように日は昇って、いつもと同じように風が流れて、いつもと同じようにどこかの二人が笑って、泣いて、歩いて。木の葉を透かして落ちてくる光とか。黄昏に背を向けた誰かの見下ろす影法師とか。そんな当たり前のものがただそこに在って、そして当たり前に夜が来て、当たり前に世界は終わるんじゃないかって。そう思うの。
 そうして終わった世界の痕は、アレに近いんじゃないかな。蒼くて暗い海の底みたいにさ。しんとして、月の光だけ煩いくらいに落っこちてくる」

 きみはそこで、疲れたように言葉を切る。ただ表情だけは、まるで夢見るように静かに。

 「見てみたいな」

 うっとりと呟くきみの瞳は、真っ黒いはずなのになぜか青みを帯びて。あたかもきみ自身が語った終焉のように、深く深くどこまでも澄んでいた。ぼくはそれを、ただ乾いた眼で見つめていた。そして言う。

 「――そんな終りなんて、来るわけがない」

 きみは静かに、ぼくを見る。

 「そんな穏やかで美しい終りなんて来るはずがない。
 だって、世界は終わらない。始まってすらいないのだから。始まっていないものを一体どうやって終わらせられる?
 『世界』なんて、世界で最も独りよがりな言葉だ。これが『世界』だなんて、誰がはっきり証明できる? 笑顔も涙も足跡も、不揃いな木漏れ日も。長く伸びた黒い影も。みんなそこに在るだけだ。ただ在る、それだけの話。『世界』の一部なんかじゃない。みんなそれらを見て、勝手に自分が造り上げた『世界』の一部だと思ってるだけじゃないか。
 ただ、誰もいなくなった時。その時こそ、『世界』なんて言葉は消えるんだろう。それは確かに、『世界』の終り。この上もなくマガイモノの、『世界の終焉』だ」

 ぼくはさっきのきみみたいに、疲れて言葉を切った。
 きみは一言も口を挟むことなく、ぼくの叩きつけるような言葉を聞いていた。その眼からは先ほどの奇妙な青色は消えていたけれど、その代わりさっきよりもさらに深みを増して、一体何を考えているのか感じているのか、そういったものが全て透明な黒の底に隠されて見えなくなってしまっていた。
 白い能面のような滑らかな顔に二つの黒い鏡を納めたきみは、薄く微笑んで言った。

 「……あなたにとっては、そうなんだろうね」

 ひっそりと呟く声。儚く溶けるような声を放った後、きみはとても奇麗に笑った。

 「じゃあさ。――死んじゃいなよ。
 世界を持てない人間なんて、こんなところに生きていても、陸を泳ぐ深海魚みたいにおぞましくて不愉快だから」

 きみはぼくの一番好きなその奇麗な笑顔で、一番明るく冷たいその声でそう言った。だからぼくも、できるだけ醜くないように笑って言った。

 「それもいいかもね」

 ふわ、と風が舞って、きみとぼくの肌を冷やした。小さなコップに閉じ込められた水が細波を立てて、きらきらと月光を反射する。まるでガラスの欠片のように。

 ひんやりと冷たい白い手で二重のガラスを抱き、きみはもう一度優しく微笑んで囁いた。

 「お前なんか、死んでしまえ」

 蒼く白く、淡い光がぼんやりと満ちる窓辺。きみの頬が、わずかな光を反射して仄かに、けれど眩しく光って、ぼくの眼を真っ直ぐに射た。


       Khu vườn ban đêm tận cùng của sự tận cùng


                      
Mở cánh cửa sổ, làn gió lạnh ùa vào. Em bò lên chiếc giường có kê bên cạnh tường, phía trên là chiếc cửa sổ đó. Rồi em ngồi ôm lấy đầu gối. Tà váy dài liền thân màu xanh trượt xuống làm lộ ra làn da mượt mà.
"Không có ý tứ"
Tôi nhắc nhở em. Nhưng em hình như không cảm thấy xấu hổ mà nhe răng cười toe toét. tôi thở dài đành mặc kệ em vậy.
"Anh, em khát nước"
Em nói. 
Nhà anh chỉ còn nước lọc"
"Cũng được ạ"
Tôi bị em gật đầu thúc giục. Rồi tôi đi vào bếp bật điện. Sau khi bóng điện huỳnh quang nhấp nháy 2,3 lần thì ánh sáng trắng tràn ngập trong căn phòng bếp nhỏ hẹp. Tôi rót nước vào chiếc cốc quen thuộc phát ra tiếng kêu tọc tọc, tạo thành những âm thanh nhỏ. Dòng nước trong suốt, không mùi cuộn tròn ở bên trong chiếc cốc.
Tắt điện, một lần nữa bóng tối quay trở lại. Tôi trở lại căn phòng với 2 chiếc cốc trên tay. Ánh sáng trắng xanh nhẹ chiếu từ khung cửa sổ vào trong căn phòng. 
"Cảm ơn"
Em nói như vậy với tôi. Em thận trọng nhận lấy chiếc cốc mà tôi đưa. Hành động đó duyên dáng đến mức giống như em đang hứng lấy bong bóng có thể vỡ tan trong khoảnh khắc khi chạm vào. Tự nhiên lại căng thẳng với hành động của bản thân, cả người tôi trở nên cứng nhắc.
"Mặt anh ngố thế"
Em nhìn tôi như thế và cười. Mỗi khi em cười đôi mắt của em sáng lấp lánh.
"Chỉ là..."
em làm ra vẻ thận trọng không bình thường nhưng rồi em lại bỏ dở câu nói đó. Mất đi hứng thú em nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi hơi tức giận, đá nhẹ vào chân giường. Em ngoảnh lại nhìn tôi chăm chú bằng đôi mắt màu đậm.
"Sao vậy? anh đang giận à?"
"Không có gì"
Tôi nhìn qua hướng khác. Em lại cười.
"anh dễ nổi giận thật đấy"
Thực tế tôi không giận nhưng tôi ích kỷ cho rằng nếu giả vờ nổi giận biết đâu em sẽ chú ý đến tôi. Tôi chờ đợi điều đó và tiếp tục nhìn qua hướng khác. Tuy nhiên đúng như tôi nghĩ em không buồn nhìn tôi mà lặng lẽ nhìn phố xá ban đêm bị ngăn cách bởi 4 chiếc khung cửa sổ. 
Làn gió se lạnh nhưng cũng rất mềm mại liên tục thổi tới làm mái tóc của em nhẹ bay. Mỗi lần tóc em đung đưa đều mang lại cho tôi cảm giác có âm thanh xào xạc. Ánh sáng trắng mờ chiếu lên đầu gối em biến màu xanh của chiếc váy AS nhuộm thành màu trắng. Khung cảnh đó thật tuyệt. 
Tôi không chịu nổi, buồn rầu lên tiếng:
"Em này"
Em mở tròn mắt ngoảnh mặt ra chỗ tôi. Và nhìn tôi, nheo mắt tỏ vẻ không hứng thú.

"Gì vậy?"

Tôi bị áp đảo bởi giọng điệu lạnh lùng của em, nên tôi im lặng. Em quay mặt đi và lầm bầm khó chịu.

"Thôi đi. em không thích anh làm ra vẻ mặt đấy đâu"

Em cất giọng khinh thường. Giọng nói đó như một lưỡi gươm cứa vào tim tôi, như một sợi dây xích trói buộc khiến tôi bất động. Mọi thứ chìm vào im lặng, chỉ cảm nhận được cái lạnh của sàn nhà truyền qua lớp vải mỏng của chiếc tất.
Một lúc sau, tôi vẫn đứng lặng yên cho đến khi em quay lại như chưa xảy ra chuyện gì. Em mang khuôn mặt
bình thản, nghiêng nhẹ về phía tôi và bắt đầu hỏi:

"Thế giới sau khi không còn con người chắc là sẽ như thế này nhỉ?"

Em chỉ tay ra ngoài cửa sổ nói. Tôi tiến lại gần xem thử, phố xá về đêm một màu xanh đen đang chìm trong tĩnh mịch, ánh đèn đường trở nên thưa thớt. Khắp nơi trên cơ thể tôi bị đóng băng cứng nhắc. Nhưng sau khi suy nghĩ một chút tôi trả lời ngập ngừng:

"À! cái đó thì anh không rõ nhưng chí ít ra thì sau đèn đường tắt hết nơi đây sẽ tối đen hơn bây giờ."

Em chớp mắt như là hiểu ra điều gì đó. Em lại đưa mắt ra ngoài phía cửa sổ. Sau đó cười thật vui vẻ. Em dựa má vào khe cửa sổ nói thầm thì:

"Nhưng như thế này cũng tốt"

Phố phường ban đêm trở nên yên tĩnh. Như một mình giữa những ánh đèn sáng rải rác, từng suy nghĩ chợt sáng lên nhưng bóng tối giữa những ánh đèn đó lại là một màu đen đặc.Nơi đó không có bất kì âm thanh nào vang lên giống như sự tận cùng của thế giới. Mặt trăng trôi nổi đằng xa kia lúc ẩn lúc hiện qua những đám mây, tỏa sáng cả bầu trời.

Chìm trong ánh sáng yếu ớt, em chậm rãi giơ chiếc cốc lên uống lấy một hớp. Cổ họng mềm mại của em chuyển động thấp thoáng. Thấy vậy tôi cũng uống một chút từ cốc của mình. Cái lạnh trôi tuột xuống bụng, làm lạnh bên trong cơ thể khiến tôi bị chóng mặt nhẹ.
Đột nhiên, em ngần ngại nói:

"Giả sử nếu nơi đây là sự kết thúc của thế giới thì cái kết thúc đó quả nhiên sẽ dẫn đến cả thế giới ngoài kia kết thúc, có lẽ đó là kết quả?"

Tôi chỉ biết im lặng và lắng nghe. Lời em nói lúc nào cũng mơ hồ khó hiểu giống như hiểu mà cũng giống như không hiểu gì. Thế nhưng có cái gì đó còn đọng lại trong tai tôi, khó có thể vứt bỏ. Lúc nào cũng vậy, nó vang lên như tiếng ù tai. 

Em không tìm kiếm câu trả lời từ tôi mà nói:
''Em nghĩ là ngày tận thế chắc sẽ không xảy ra sự việc đặc biệt nào đâu.
Mặt trời vẫn mọc, gió vẫn thổi, ở đâu đó vẫn có những con người đang cười, đang khóc, đang dạo quanh...hay những tia nắng chiếu xuyên qua những tán cây, hình bóng nhìn xuống của ai đó đang quay lưng về phía hoàng hôn. Những chuyện hiển nhiên như thế chỉ có ở nơi đây, và khi màn đêm buông xuống thế giới đương nhiên cũng sẽ kết thúc. Em nghĩ như vậy đấy. 
Tàn tích của thế giới sau khi kết thúc có lẽ cũng giống như màn đêm ngoài kia. Khiến người ta liên tưởng đến đáy đại dương tối tăm. Mọi thứ đều tĩnh lặng chỉ còn những ánh trăng rơi xuống đến mức ồn ào."

Em ngừng nói, có vẻ em mệt rồi. Cảnh tượng yên tĩnh hệt như một giấc mộng.

"Anh muốn xem cảnh tượng đó"

Mắt của em vốn mang màu đen sâu thẳm vậy mà vì lí do nào đó giờ đây nó có ánh xanh. Cứ như là cái tận thế mà em đã kể đang được hồi sinh lại. Tôi chăm chú nhìn vào đôi mắt ấy và nói:

"Cái kết đó sẽ không đến đâu"

Em lặng lẽ nhìn tôi.

"Cái kết nhẹ nhàng và đẹp đẽ như thế chắc chắc sẽ không đến. Thế giới sẽ không kết thúc vì thậm chí nó còn chưa bắt đầu. Một thứ chưa bắt đầu thì sẽ kết thúc như thế nào đây? "thế giới" ấy à đúng là một kẻ ngạo mạn. Ai có thể giải thích rõ ràng được đây chính là "thế giới"? khuôn mặt tươi cười, nước mắt, dấu chân, những tia nắng mặt trời chiếu không theo quy luật, hay cả những bóng đen kéo dài vô tận. Mọi thứ chỉ tồn tại ở nơi đó. Chuyện chỉ thế. Chừng đó không phải là một phần của thế giới. Sau khi nhìn lại tất cả bản thân tự nhiên chỉ nghĩ rằng đó là một phần của của thế giới đã tạo dựng lên.
Tuy nhiên khi không còn ai hết, chính vào khoảnh khắc đó từ "thế giới" hẳn sẽ biến mất. Đó mới chính xác là tận thế. Một sự giả vờ tuyệt vời-hồi kết của thế giới"

Giống như em vừa nãy tôi mệt mỏi ngừng lại. Em không xen miệng vào mà lắng nghe từng câu từng chữ tôi nói. Nhìn từ ánh mắt em màu xanh lúc trước đã biến mất nhưng thay vào đó nó trở nên sâu hơn. Không hiểu em đang suy nghĩ gì mà những thứ đó toàn bộ đã bị ẩn giấu trong đáy mắt đen láy trong suốt không thể nhìn thấy. 
Em thu mọi thứ vào hai đôi mắt trên khuôn mặt trơn tru giống như một tấm mặt nạ trắng rồi nở nụ cười nhẹ và nói:

"Đối với anh có lẽ là như vậy nhỉ"

Giọng em lặng lẽ lẩm bẩm. Sau khi nói lướt qua em nở nụ cười xinh xắn.
"Vậy thì chết điCon người nếu không có thế giới cho dù sống ở nơi này thì cũng sẽ có cảm giác đáng sợ và khó chịu y như những loài cá biển sâu mà lại bơi trên đất liền. "

Em nói bằng giọng điệu trong trẻo lạnh lùng, cùng với khuôn mặt tươi cười mà tôi yêu thích nhất. Vì vậy tôi cũng cố gắng vừa nói vừa nở nụ cười không quá xấu. 

"Có lẽ như vậy cũng tốt"

Làn gió thổi nhẹ tới khiến em và tôi có chút lạnh. Nước có trong chiếc cốc nhỏ đang tạo thành những con sóng lăn tăn, phản chiếu ánh trăng lấp lánh. Hệt như mảnh vỡ thủy tinh.

Ôm lấy nó bằng đôi tay mát lạnh, trắng trẻo em một lần nữa nở nụ cười dịu dàng.

"Anh đi chết đi" 

Bên cạnh cửa sổ có những tia sáng trắng xanh chiếu vào. Một vài tia sáng phản chiếu trên gò má em, mờ nhạt nhưng chói mắt chiếu thẳng vào mắt của tôi.










0 nhận xét:

Đăng nhận xét